Tưởng nhớ Trần_Hữu_Thường

Nhà biên khảo Nguyễn Văn Hầu đã mô tả nhân cách của ông như sau:

Ông Trần Hữu Thường thích sống nhàn tản, đạm bạc để giữ khí tiết. Ông đã nhiều lần khóc trước mặt học trò mỗi khi nghe tin quân Pháp lộng hành. Nhờ sự nghiệp giáo huấn của ông mà danh ông nổi. Và cho đến nay, dù ông mất đã lâu, người ta vẫn chưa quên tên ông...[6]

Nguyễn Liên Phong ca ngợi:

Nay có Tú Thường người biết học,Ra công dạy dỗ kẻ mày xanh...

(Nam Kỳ phong tục diễn ca, 1906)

Khi ông mất, thơ văn viếng điếu Trần Hữu Thường khá nhiều, nhưng thấm thía nhất là bài thơ viết bằng chữ Hán của chí sĩ Nguyễn Quang Diêu:

Khóc tiên sinh thi(Vô danh dịch)Thái Sơn hằng nhớ tít mù cao Đỉnh ngất trời xanh, bổng đổ nhào!Lật sách nhớ ơn than phận bấy,Xem văn lối nghĩa hỏi ai đâu?Thương ông Đào khuất, sông tòng phủ Nhớ cụ Trình[7] xưa cửa tuyết bao.Nợ nước tình thầy chưa vẹn cả,Đắn đo thân thế ruột gan xào.